Môi trường công sở hiện đại: tìm thuê văn phòng coworking
Xây dựng thương hiệu: thiết kế in ấn bộ nhận diện, may đồng phục
Nguồn nhân lực chất lượng: kỹ năng thương mại điện tử, ngoại ngữ
Có nhiều người cho rằng do mình sống rộng rãi quá nên bị bạn bè lợi dụng, cảm thấy rằng sống như vậy là (ngu), cần điều chỉnh lại, thà bị coi là sống hẹp hòi mà có khi lại tốt hơn. Vậy cách nghĩ này liệu có đúng chưa?
Người đời thế gian quen sống trong lòng nhân thế với bao nhiêu bon chen, ganh đua, người ta tranh nhau từ nửa vòng bánh xe, từ vài giây đèn đỏ, từ cái kim, sợi chỉ đến vị trí, quyền lợi. Do thói quen đó đã ăn sâu vào máu mủ, xương tủy của họ rồi, từ khi lọt lòng, đến lúc biết đi, biết nói, đến khi đi học thì cũng tranh nhau điểm cao, điểm thấp, rồi khi ra đời thì tranh nhau vị trí, tiền bạc.
Vậy thì cái sự (tranh nhau) nó dường như đã trở thành mục tiêu phấn đấu của mọi việc (nhưng không phải thế.), có những nơi họ không bao giờ tranh nhau, thậm chí còn đùn đẩy cho nhau.
Họ không tranh nhau giúp người vừa bị tai nạn nằm lăn ra đó với máu me bê bết, họ không hề tranh nhau để bỏ ra 10.000 ủng hộ một bé gái mồ côi cần tiền mổ tim, họ cũng không hề tranh nhau chăm nom ông bà già yếu, không hề tranh nhau chăm sóc cha mẹ bệnh tật (nếu trong bản di chúc tài sản không có tên của họ.),....và còn rất nhiều điều mà họ cũng không bao giờ tranh nhau.
Vậy thì việc tranh giành với họ là có chọn lọc hẳn hoi. Việc gì theo họ là có lợi ích cho họ ngay trước mắt thì họ tranh nhau mà giành giật, đoạt lấy. Thậm chí cả việc phải dùng đến thủ đoạn, bất chấp đạo lý, luân thường, nhân quả.
Vì lẽ đó cho nên, nếu trong một nhóm bạn bè, khi đi chơi, đi ăn hay gì đấy mà có một người tranh trả tiền thì số còn lại lẳng lặng mà "nhường".
Cái lẽ sự thật đau lòng này đang trở thành hiển nhiên, phổ biến. Chính vì vậy mà đã có không ít người có khi còn cười cợt, dè bỉu việc thật thà, rộng rãi đó của bạn bè, thậm chí họ còn cho đó là "ngu", là "khờ", còn toan tính như họ mới là "khôn ngoan", mới là "thông thái".
Quả tình là nếu mà chỉ nhìn vấn đề dừng lại ở đấy thì ta sẽ thấy người thật thà, rộng rãi ấy sẽ chịu thiệt thòi, thua thiệt hơn, nhưng một khi có biến cố xảy ra trong đời ta sẽ thấy rõ hơn điều ta vừa nói đó.
Một người sống rộng rãi, chân thành khi xảy ra điều không may, tai ương bất chợt, thì dù cho những người bạn của họ hằng ngày không thấy đâu cả nữa nhưng họ cũng không bao giờ đến mức phải cùng đường.
Trời Phật tuy là không có theo dõi từng hành động, thái độ của bất kỳ ai, nhưng khi hữu sự nhất định sẽ có Cảm Ứng, sự Cảm Ứng này không chỉ là do Thánh, Thần thấu tỏ tâm can người thiện tín mà còn do chính phúc nghiệp mà họ gieo tạo trước đó mà ra. Chính nhờ sự chân thành, rộng rãi hàng ngày sẽ giúp cho họ có một tính tình gần gũi thân thiện mà ai gặp cũng mến, ai biết cũng thương, cho nên khi hữu sự ngoài sự gia trì của chư vị Thiện Thần, Trời Phật, còn có sự giúp đỡ của những người mà họ không bao giờ ngờ tới.
Đó chính là "thiện nghiệp" của nhân quả, của chính bản thân ta tạo tác mà có được. Không thể một sớm một chiều mà có được cái thành tựu đó. Mà nó được vun bồi hằng ngày, hằng giờ trong đời sống của chúng ta.
Còn ngược lại, một người sống luôn toan tính, hẹp hòi, tuy là trước mắt họ được chút lợi ích đó, nhưng cái lợi ích đó có còn mãi không?
Cuộc đời này vốn dĩ rất Vô Thường, không ai biết trước khi nào ta gặp tai ương, đang giàu có đó bỗng một đêm hỏa hoạn cũng trở thành kẻ ăn mày, đang khỏe mạnh đó bỗng một tai nạn bất ngờ cũng trở thành người tàn phế. Sống chết, giàu nghèo, sang hèn, danh tiếng, tất cả chỉ như ảo ảnh phù du, nay còn mai mất làm sao làm chủ được.
Một khi xảy ra điều tai kiếp đó thì bao nhiêu sự toan tính ta gom góp, nhặt nhạnh có thấm vào đâu đâu? Hơn thua, toan tính với bạn bè, thân quyến một đồng mà bệnh tật đau ốm, mất mát đến cả trăm đồng thì là "Ngu" hay "Thông thái", là "khờ" hay "khôn lanh"? Lúc đó dù có cầu xin, van lạy mọi người cứu giúp thì cũng không ai xét đến mình đâu. Bởi vì nó đã trở thành tập tính huân tập vào thân ta, vào máu xương ta rồi. Cho nên ai gặp cũng ghét, ai biết cũng "phật lòng".
Vậy thì cái sự Rộng Rãi mới rõ ràng là Thông Thái, là tạo tác "thiện nghiệp" cho bản thân ta đời đời, kiếp kiếp không thể mất đi đâu cả, còn cái sự hẹp hòi toan tính lại là "mê nghiệp" mà đời đời kiếp kiếp ta mang theo.
Cho nên nếu bạn bè dè bỉu, cười cợt ta chỉ vì ta sống rộng rãi, chân thành thì ta nên vui chớ có nên buồn phiền.
Ta vui vì ta hiểu điều chân chánh, hiểu rằng việc ta làm sẽ đưa đến cho ta thiện báo tốt lành mai sau, họ đang cười ta vì họ đang mê.
Đến lúc tỉnh ngộ liệu có còn kịp quay đầu trở lại?
Hãy lấy một kiếp người mà suy nghĩ cho việc làm một phút của ta.
Hãy lấy một vạn kiếp mà suy nghĩ cho việc làm một đời của ta.
Vì chỉ có ta tự làm, tự chịu. Hôm nay chẳng chịu thì ngày mai cũng không tránh được. Đó chính là "Chánh niệm".
Theo Thầy Tuệ Minh
Nguồn: https://songtrontunggiay.com/rong-rai-va-hep-hoi-164.html
Tin nổi bật Tâm sự