Môi trường công sở hiện đại: tìm thuê văn phòng coworking
Xây dựng thương hiệu: thiết kế in ấn bộ nhận diện, may đồng phục
Nguồn nhân lực chất lượng: kỹ năng thương mại điện tử, ngoại ngữ
Yêu nhau đã lâu, gia đình hai bên ưng thuận, công việc đều đã ổn nhưng các cô vẫn chưa muốn mình trở thành "gái có chồng" nên hết chiêu này đến chiêu khác, các cô kéo dài việc trở thành cô dâu.
Chạy trời không khỏi nắng, một ngày đẹp trời nàng biết mình đã bị rơi vào cái bẫy cưới một cách ngon ơ.
>> Thà chấp nhận con dâu hư còn hơn 'hỏng'
>> 'Tùy hứng' chốn phòng the - hãy cẩn thận
Chạy sao thoát đàn ông
Đi đi lại lại quanh phòng đến trăm vòng, vò đầu bứt tóc chán chê, Uyên vẫn chưa nghĩa ra cách gì khả dĩ để đối phó với hoàn cảnh hiện tại.
Uyên với Vinh yêu nhau cũng ngót nghét 2 năm. Vinh là người tốt, có công việc ổn định, Uyên chả chê gì. Hai gia đình cũng ủng hộ.
Mùa cưới, nhà nhà, người người rước nhau về dinh, Vinh sốt ruột, năm lần bảy lượt ngỏ ý với Uyên. Uyên cũng 25 tuổi, cưới được rồi, nhưng Vinh hễ nhắc đến là y như rằng Uyên tỉnh bơ: “Em còn bé lắm anh ơi!”.
Nói đến lí do chưa muốn cưới thì đến trăm ngàn lí do, hết ngày cũng không kể xong. Nào là mất tự do, rồi gánh nặng việc nhà mình, việc nhà chồng, lại con nhỏ… đủ thứ.
“Sắp Tết rồi, ai cưới được nữa. Qua Tết mà chàng đòi cưới thì ậm ừ tiếp, vèo cái lại hết mùa cưới, lại phải để cuối năm thôi. Còn ối thời gian cho mình rong chơi”. Uyên yên tâm với tính toán cặn kẽ của mình, sảng khoái hưởng thụ quãng thời gian độc thân vui vẻ.
Nhưng bài "võ mèo cào" của cô làm sao thâm hiểm bằng "mưu sâu kế độc" của người yêu.
Vinh lặng lẽ đến cầu cứu nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân, “ôn nghèo kể khổ” để ông bà ủng hộ anh. Được câu “đồng ý”của 2 cụ một cái, anh liền hăm hở lên kế hoạch cho một đám cưới hoành tráng.
Rồi khi Vinh vừa chìa ra cho Uyên xem một bản kế hoạch đám cưới hoàn hảo từ A đến Z, Uyên mới ngã ngửa. Không ai khác, cô chính là cô dâu trong cái kế hoạch ấy, nhưng cô chả được tham gia thảo luận, bàn bạc gì hết. Cô cũng bị tước luôn quyền phản đối vì: “Mọi thứ đã đâu vào đấy rồi, các cụ 2 bên cũng duyệt rồi”.
Uyên tròn mắt vì mình cũng được một vài "quyền lợi". Ví dụ như: thêm bớt danh sách khách mời, chuyển cửa hàng áo cưới khác, đổi địa điểm trăng mật… Tóm lại là, cô được quyền “thêm” hoặc “bớt” chứ không có quyền “hủy”.
Vinh ngọt ngào thủ thỉ với Uyên: “Anh với bố mẹ làm xong hết các thủ tục rồi, em không cần phải mó tay vào cho mệt! Em chỉ việc vui vẻ và cười thật tươi thôi! Sướng thế còn gì! Các cô gái khác, đến ngày cưới còn phải tối tăm mặt mũi lo đủ thứ kia kìa".
Đáng lẽ được kết hôn với người mình yêu thì phải vui hết cỡ, ấy vậy nhưng Uyên vẫn không nhếch mép nổi 1 milimet nào.
Từ chối khó quá, mà gật đầu thì chưa muốn. Và trong khi Uyên còn “bâng khuâng đứng giữa hai dòng nước” chưa biết gật hay lắc, thì Vinh đã lôi Uyên – còn đang mơ màng ngơ ngẩn đi chụp ảnh cưới, thử váy…
Khi cô tỉnh lại cũng vừa lúc kí xong vào giấy đăng kí kết hôn. Lúc này Uyên mới tá hỏa: “Trời ơi! Vậy là đã thành gái có chồng rồi!”.
Phụ mẫu “đánh úp”
Câu chuyện của cặp vợ chồng Thọ - Hạnh trước khi cưới cũng là một trường hợp "không cưới thì ép" tương tự. Thấy Thọ và Hạnh cứ “nhởn nhơ” yêu nhau cả 5 năm trời, chả chịu cưới gì cả, hai bà thông gia tương lai bực lắm. Nhìn đôi trẻ chỉ biết tí tởn chơi bời, không chịu lo chuyện cháu chắt cho mình bế mà các bà “ngứa mắt”.
“Chả lẽ lại không có cách nào trị chúng nó? Không chịu cưới thì mình sẽ có cách cho chúng nó không thoát được!” – hai bà đầy quyết tâm.
Hai bà gọi Thọ đến nói chuyện, lơ Hạnh đi, vì "con bé già mồm lắm, lần nào nhắc nhở nó cũng mồm mép tép nhảy, lí do lí trấu thoái thác", vì hai bà luôn đuối lí. Giờ thì chỉ thủ thỉ vào tại Thọ cho dễ bề tính chuyện, bà nào cũng than thở: “Muốn bế cháu lắm rồi!”.
Trước những lời năn nỉ ỉ ôi lẫn dọa nạt của hai bà, Thọ phải đầu hàng.
Sau khi lôi kéo được đồng minh, ngay lập tức, hai bà tất bật đi xem ngày dạm ngõ, ăn hỏi. Bà nội sắm lễ, bà ngoại liên hệ thuê váy áo...
Ngày cưới cũng được định luôn, cách ngày ăn hỏi có chục ngày thôi, đặt luôn thiếp, lên danh sách khách mời, thuê địa điểm tổ chức... "Phải tốc chiến tốc thắng mới nhanh có cháu bế chứ!" - hai bà hớn hở.
Trong khi các cụ rộn ràng là thế, thì "đương sự" Hạnh không hay biết gì, vẫn thản nhiên đi làm, đi chơi. Đến khi Thọ đến đón Hạnh: “Em ơi, hôm nay mình đi chụp ảnh cưới” thì Hạnh mới trố mắt. “Hai mẹ đặt lịch chụp ảnh rồi, trả tiền rồi, không trốn được đâu”, Thọ ngấm nguýt người yêu.
Sau khi được biết các khâu cưới hỏi đã được sắp xếp đâu vào đấy, tiền nong thanh toán xong, thậm chí các bà còn đặt tour du lịch trăng mật cho 2 vợ chồng, Hạnh chỉ biết đấm ngực, dậm chân.
Làm sao đây? Chả lẽ vùng lên khởi nghĩa? Mất bao tiền chưa nói, mọi người biết có mà cười hai nhà thối mũi. Lúc đấy Hạnh làm sao gánh được hết tội đây?
Thế là, Hạnh như con rối gỗ, bị Thọ kéo đi chụp ảnh, đi thử áo cưới, rồi làm cô dâu. Hạnh méo mặt, trong khi ấy, hai bà mẹ không ngừng cười nói, hớn hở khi nghĩ đến ngày được bế cháu không xa.
Theo TTVN
Tin nổi bật Tâm sự