congso.com congso.com

Môi trường công sở hiện đại: tìm thuê văn phòng coworking
Xây dựng thương hiệu: thiết kế in ấn bộ nhận diện, may đồng phục
Nguồn nhân lực chất lượng: kỹ năng thương mại điện tử, ngoại ngữ

Tình đau

Đã xem: 1,318
Cập nhât: 11 năm trước
Anh lại mơ về vợ anh, người đàn bà mà anh đã phụ bạc và ruồng rẫy để chạy theo nhân tìnhAnh gục đầu trên bàn làm việc và ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Khi ánh sáng chiếu vào căn phòng qua khe cửa, anh tỉnh dậy với gương mặt ướt đẫm mồ hôi. Anh lại mơ về vợ anh, người đàn bà mà anh đã phụ bạc và ruồng rẫy để chạy theo nhân

Anh lại mơ về vợ anh, người đàn bà mà anh đã phụ bạc và ruồng rẫy để chạy theo nhân tình

Anh gục đầu trên bàn làm việc và ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Khi ánh sáng chiếu vào căn phòng qua khe cửa, anh tỉnh dậy với gương mặt ướt đẫm mồ hôi. Anh lại mơ về vợ anh, người đàn bà mà anh đã phụ bạc và ruồng rẫy để chạy theo nhân tình. Đến khi anh kịp nhận ra cô gái kiêu kì và giàu nhan sắc kia chỉ là một phút nông nổi và chếnh choáng thì đã không còn kịp nữa. Vợ anh mất, mất trong cô đơn và buồn tủi vì sự lạnh nhạt và hờ hững của anh. Anh ăn năn, hối hận và căm ghét chính mình, bởi anh biết có những sai lầm không bao giờ có cơ hội sửa chữa.

- Cốc… cốc… cốc

Tiếng gõ cửa làm anh quay về với hiện tại

- Anh đã thức chưa? Em chuẩn bị xong bữa sáng rồi đấy, anh xuống ăn đi rồi đi làm.

Không phải ai khác đó là tiếng của Thu, cô vợ hiện tại mà anh đã cưới theo nguyện vọng của bố mẹ anh. Họ không chịu được khi thấy con trai phải thui thủi một mình trong căn nhà rộng lớn như thế.

- Em cứ ăn trước đi.

Đó là tiếng anh đáp lại người vợ trẻ, họ vẫn thường nói chuyện với nhau theo khuôn phép thế. Anh nghe theo lời bố mẹ cưới cô nhưng anh chưa bao giờ vượt quá ranh giới một người bạn, anh có thể cho cô tất cả nhưng thứ duy nhất không thể cho là tình yêu, là trái tim đã từng làm thương tổn người anh yêu nhất.

Anh xong bữa sáng, anh lái xe đến công ty. Hôm nay, anh có cuộc phỏng vấn tuyển một trợ lý mới lúc chín giờ.

Khi anh bước vào phòng phỏng vấn, nhìn lướt qua năm gương mặt được lựa chọn, dừng lại tầm mắt ở cô gái cuối cùng, anh cảm thấy choáng váng, giống, thật sự quá giống, sao lại có người giống vợ anh đến thế nhỉ? Anh dụi mắt và cố nhìn lại thật kỹ lần nữa. Anh không nhìn lầm, gương mặt và cả ánh mắt giống nhau như đúc.

- Giám đốc!

Tiếng cô thư ký làm anh giật mình và nhận ra mình hơi thất thố, anh hắng giọng và cố tỏ ra tự nhiên dù đang hết sức tò mò về cô gái ngồi tận phía cùng ấy. Anh khẽ trả lời với cô thư ký:

- Bắt đầu được rồi.

Toàn bộ cuộc phỏng vấn anh không đưa ra bất kỳ câu hỏi nào, anh chỉ lắng nghe và quan sát những người được lựa chọn. Cô thư ký cũng thấy anh hơi lạ vì mọi lần anh vẫn thường xen vào vài vấn đề khó để test năng lực của các ứng viên sao hôm nay anh chẳng nói gì. Dù vậy nhưng cô vẫn tiếp tục công việc và chẳng dám thắc mắc gì cả.


Sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc, các ứng viên đã ra về hết, cô thư ký hỏi anh:

- Giám đốc chọn được người nào chưa ạ?

Mặc dù đã có sẵn lựa chọn nhưng anh vẫn muốn nghe ý kiến của cô thư ký:

- Theo cô thì ai xứng đáng được chọn.

Cô thư ký suy nghĩ hồi lâu rồi đáp:

- Em thích Hạ Anh, cô gái có mái tóc dài ngồi ở góc cuối, cô bé nhanh nhẹn và rất thông minh lại có vẻ ngoài ưa nhìn nữa.

Trùng khớp với suy nghĩ của anh nên anh không cần phải nói thêm gì.

- Cứ theo lựa chọn của cô đi.

Sau đó, Hạ Anh đến nhận công việc, cô được sắp xếp một bàn làm việc gần bàn anh.

Gần nửa năm công tác chung anh cũng hiểu được về cô chút ít. Mỗi khi có chút thời gian rảnh anh hay lén nhìn sang cô. Thật sự là Hạ Anh giống vợ anh như hai giọt nước, chỉ có tính cách là hoàn toàn bất đồng, cô sôi nổi, hoạt bát, là tuýt phụ nữ khá năng động và cởi mở, còn vợ anh thì hiền hậu, dịu dàng và sống rất khép kín.

Giá mà thời gian có thể quay lại, anh sẽ không lầm lỡ, sẽ không làm vợ anh phải tổn thương

Tự nhiên anh lại nhớ, lại khát khao có thể được ở cạnh vợ anh, được ôm cô ấy vào lòng, anh muốn che chở và yêu thương cô ấy nhiều, nhiều nữa. Nhưng giá mà thời gian có thể quay lại, anh sẽ không lầm lỡ, sẽ không làm vợ anh phải tổn thương và có lẽ hạnh phúc và niềm vui sẽ kéo dài thêm sự sống của cô ấy.

- Giám đốc sao thế ạ?

Tiếng gọi và cái vỗ vai của Hạ Anh kéo anh về với thực tại. Anh cố bình ổn những cảm xúc hỗn độn đang giằng xéo con tim anh.

- À, tôi không sao, chỉ là nhớ lại một chút chuyện không vui thôi.

Cô thấy được trong đôi mắt anh sự lạc lõng và cô đơn. Dường như sự đồng cảm trong cô trỗi dậy.

- Tối nay giám đốc có rảnh không? Ăn tối cùng em nhé?

Anh hơi sững sờ trước lời mời quá đột nhiên của cô, nhưng rồi anh khẽ cười gật đầu

- Ừ, với điều kiện tôi sẽ mời cô, cứ coi như là cám ơn cô vất vả mấy tháng qua vì công ty.

Hạ Anh chỉ gật đầu rồi đi thẳng về bàn làm việc ngồi xuống. Cô biết chẳng có người đàn ông nào như giám đốc của cô sẽ để phụ nữ trả tiền cho một bữa cơm tối cả.

Anh chọn một nhà hàng mà ngày xưa anh và vợ anh vẫn thường đến. Thật lạ là Hạ Anh lại chọn những món ăn giống hệt vợ anh. Cô cười khi thấy anh ngạc nhiên nhìn những đĩa thức ăn trên bàn.

- Giám đốc có muốn nghe em kể một câu chuyện không?

Anh hơi sửng sốt một chút, phần nhiều là tò mò anh đáp:

- Ừ, cô cứ kể gì tùy thích.

- Đây là câu chuyện về một người con gái đã rất đau khổ vì tình yêu.

Nói đến đây bỗng giọng Hạ Anh trở nên buồn, cô không nhìn anh mà thả ánh mắt ra ngoài cánh cửa sổ đang mở.


- Cô gái ấy đã rất yêu một người đàn ông và có lẽ người đàn ông ấy cũng vậy. Họ đã đến bên nhau bằng tình yêu mãnh liệt và nồng nàn như hoàng tử và công chúa. Cũng như bao cặp yêu nhau khác họ đánh dấu hạnh phúc bằng một lễ cưới long trọng với sự hâm mộ và chúc phúc của rất nhiều người. Cứ tưởng họ sẽ sống với nhau đến đầu bạc, nhưng cuộc đời chẳng thể ngờ được, người đàn ông kia đã không còn đủ yêu thương người con gái ấy mới chỉ sau ba năm kết hôn. Anh ta tìm đến một cô gái đẹp hơn, quyến rũ và đê mê hơn người vợ anh đã cưới.

Cô đã rất sốc khi cô gái kia tìm đến nhà và cho cô biết sự thật về chồng mình. Trái tim cô tan nát và đau đớn đến cùng cực. Thế nhưng cô cố chịu đựng, cô không muốn mất anh hay ít ra cô chẳng muốn phải chia lìa anh thậm chí khi biết anh chẳng còn thiết tha với gia đình, với cô, với cả yêu thương mà cô đã trân quý và coi trọng. Anh vắng nhà nhiều hơn vì chắc có lẽ cô gái kiêu kỳ kia cũng đã kể cho anh nghe việc tìm đến và nói cho cô biết tất cả.

Biết anh chẳng về đâu thế mà mỗi đêm cô vẫn chờ đến khuya mới chịu đi ngủ, một ngày kia một người quen đến thăm và phát hiện cô nằm ngất lịm trước hiên nhà. Người ấy đã đưa cô vào bệnh viện, và giám đốc có biết kết quả ra sao không?

Biết anh chẳng về đâu thế mà mỗi đêm cô vẫn chờ đến khuya mới chịu đi ngủ

Kể đến đây cô quay lại nhìn vào ánh mắt đang co rút vì sợ hãi của anh, những ngón tay bấm vào lòng bàn tay anh cô có thể nhìn rõ ràng đã có những tơ máu nhỏ.

- Tôi xin cô đấy, đừng nói thêm gì nữa.

Nghe cái giọng nói đã run run của anh, cô cũng thấy tội, thấy xót nhưng cô vẫn cứ nói tiếp:

- Bác sĩ bảo cô ấy bị suy nhược cơ thể rất, rất nặng kèm theo loét dạ dày, nên chỉ có thể sống thoi thóp thêm vài tuần.

- Đừng nói, đừng nói nữa,…

Anh vụt chạy ra khỏi nhà hàng và lái xe như một thằng bệnh hoạn. Tại sao? Cô ta là ai? Là ai mà lại biết tất cả mọi thứ về vợ anh và anh cơ chứ? Tại sao lại cố chọc vào nỗi đau của anh khi anh đã cố gắng để quên nó đi. Mất cô, anh là người đau khổ và hụt hẫng nhất cơ mà.

Nghĩ lại cũng đúng vì anh chẳng có cái quyền đó. Không phải chính anh đã gây ra cái chết của vợ anh đó sao? Anh không có quyền đau, không có quyền hối hận hay tự tha thứ cho mình, anh là thằng đàn ông khốn nạn nhất trên đời này.

Anh tìm một quán bar gần đó và uống cho đến khi say khướt. Anh muốn quên, quên tất cả mọi thứ trên đời và quên cả cái tội ác mà anh đã gây ra.

Anh tỉnh dậy trong căn phòng quen thuộc của mình, chẳng có ai ngoài anh và chăn gối lạnh lẽo bên cạnh. Anh rữa mặt và xuống nhà như mọi hôm, trên bàn ăn là bữa sáng vẫn còn nóng và kèm theo lá đơn ly hôn mà Thu, người vợ hiện giờ của anh đã để lại. Anh nhìn nó và cười một cách nhẹ nhõm, có lẽ đó là cách tốt nhất để giải thoát cho Thu, anh cũng mong rằng cô sẽ tìm được hạnh phúc riêng cho mình.

Bất chợt anh nhớ về câu chuyện của anh và Hạ Anh tối qua, anh bỏ quên cả bữa sáng và chạy vội đến công ty.

Văn phòng trống không, chẳng có bóng người nào cả. Bước đến bàn làm việc của cô, anh bắt gặp tờ đơn từ chức và một lá thư. Mở thư, anh ngỡ ngàng trước nét chữ quen thuộc mà suốt đời này có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ quên.

“Chồng yêu!

Em biết khi anh đọc những dòng này thì em đã rời xa anh thật lâu, thật lâu về trước. Hiện giờ anh đang hối hận vì những gì anh đã làm lắm phải không? Đừng buồn hay tự trách gì mình nữa anh nhé. Em đã rất buồn và đau đớn khi nhận ra anh phản bội, dù biết đó chỉ là những chếnh choáng trong chốc lát của anh thôi nhưng em vẫn thấy đau đớn lắm anh à. Em không giận và đã tha thứ cho anh từ lâu lắm, anh hãy sống vui, sống hạnh phúc và quên em đi được không anh? Em vui lắm, thật đấy, vì những ngày trước khi em rời xa đã được nằm trong vòng tay của anh. Hãy tha thứ cho chính mình anh nhé, hãy vì em và vì người em đã dành trọn cuộc đời để yêu thương, đừng làm tan nát trái tim nguyên vẹn trong lòng ngực anh nữa.

Em yêu anh, ở thế giới bên kia em mong sẽ được nhìn thấy anh cười”.

Xếp lá thư lại mà anh không thể kiềm được nước mắt, anh càng thấy hối hận và nguyền rủa chính mình khi đã tự đánh mất đi người vợ tuyệt vời như thế.



Có một mẫu giấy nhỏ gửi kèm lá thư của vợ anh.

“Tôi là em gái của chị Thùy, tôi hận anh lắm vì anh mà tôi mất đi một người chị rất mực yêu thương tôi, chị ấy đã bỏ mặc tất cả để chạy theo anh vậy mà anh đã trả lại cho chị ấy sự phản bội và lừa dối. Đáng lẽ tôi sẽ phá hoại công ty anh, phải làm anh mất tất cả, nhưng tôi đã không làm thế được, mỗi lần bắt gặp anh nhìn lén tôi rồi nhớ chị ấy, tôi lại không nhẫn tâm. Nhưng tôi sẽ không vị tha và bao dung như chị tôi, hôm nay tôi bỏ qua cho anh nhưng không có nghĩa là tôi tha thứ. Tôi sẽ còn quay lại nữa và lần sau nhất định sẽ không nhân từ với anh nữa đâu.”

Cả ngày hôm ấy, anh thẫn thờ nhìn những dòng chữ trong lá thư mà vợ anh đã để lại. Giá như mà Hạ Anh lấy đi tất cả những gì của anh để trả thù thì anh càng thấy lòng mình nhẹ nhõm và thanh thản hơn.

Anh tự hứa với lòng là sẽ sống để chờ đợi ngày Hạ Anh quay lại, vật chất đối với anh bây giờ mà nói cũng chỉ là phù du.

Mỗi đêm anh đều mơ thấy vợ anh nhưng là khoảng thời gian anh và cô hạnh phúc nhất khi cô còn sống, anh thường mỉm cười mỗi khi thức dậy vào lúc bình minh.

P/S: Tự nhiên bữa nay có cảm xúc và cũng siêng lắm nên viết liền câu chuyện này, lâu rồi không viết truyện chắc cảm xúc bị tà rồi. Nếu thấy không hay mọi người cũng thông cảm nhé.

Thanh Ngọc

09/05/2013


Chuyên mục: Tâm sự

Tin nổi bật Tâm sự