congso.com congso.com

Môi trường công sở hiện đại: tìm thuê văn phòng coworking
Xây dựng thương hiệu: thiết kế in ấn bộ nhận diện, may đồng phục
Nguồn nhân lực chất lượng: kỹ năng thương mại điện tử, ngoại ngữ

Nhà thiết kế chuyển giới Franky Nguyễn kể chuyện đời mình

Đã xem: 1,640
Cập nhât: 12 năm trước
Mẹ khóc thét lên, nói tôi bị tâm thần, ba  đã khóc khi nghe con mình thú nhận sự thật. Thương tôi, ba chỉ nói: "Thôi nếu trời lỡ sinh con vậy thì ráng sống cho tốt, đừng để người ta xem thường mình". Tôi là Franky Nguyễn, năm nay 24 tuổi, ở TP HCM. Tên thật của tôi là Nguyễn Quốc Anh Vương. Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia

Mẹ khóc thét lên, nói tôi bị tâm thần, ba  đã khóc khi nghe con mình thú nhận sự thật. Thương tôi, ba chỉ nói: "Thôi nếu trời lỡ sinh con vậy thì ráng sống cho tốt, đừng để người ta xem thường mình".

Tôi là Franky Nguyễn, năm nay 24 tuổi, ở TP HCM. Tên thật của tôi là Nguyễn Quốc Anh Vương. Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình trung lưu làm nghề kinh doanh thời trang. Từ nhỏ tôi đã có nhiều điều kiện tiếp xúc và ngắm nhìn những bộ quần áo đẹp dành cho phụ nữ. Không biết từ bao giờ niềm đam mê ấy đã ngấm vào máu và trở thành nền tảng của công việc tôi làm sau này.

Franky Nguyễn từng tham gia một số cuộc thi thiết kế thời trang và đoạt thành tích cao.

Siêu mẫu Thanh Hằng từng là người mẫu, trình diễn trang phục của Franky.

Nhưng để có ngày hôm nay, tôi đã phải trải qua một hành trình dài đầy vất vả để thực hiện ước mơ cháy bỏng là được sống thật với giới tính của mình. Lẽ ra tôi sẽ giấu kín câu chuyện của mình và không bao giờ dám kể với những người xa lạ. Nhưng mới đây, tôi đọc được thông tin về cô giáo chuyển giới Quỳnh Trâm được cấp giấy xác nhận giới tính là nữ, tôi rất bất ngờ. Tôi mừng cho cô giáo vì cuối cùng đã được luật pháp và xã hội cảm thông, tạo cơ hội được khẳng định giới tính của mình. Đó cũng là lý do khiến tôi quyết định kể câu chuyện thật về mình.

Từ bé tôi đã cảm nhận được sự nữ tính của mình, nó đến một cách rất tự nhiên, không bị ảnh hưởng từ ai cả. Xem lại những bức ảnh chụp từ hồi học mẫu giáo thì đa số bạn thân của tôi là con gái. Trong khi các bạn nam đồng trang lứa thích chơi bắn bi thì tôi lại mê nhảy dây. Khi nào chơi trò cô dâu, chú rể thì tôi nằng nặc đòi làm cô dâu. Tôi đã trải qua giai đoạn trưởng thành rất khó khăn bởi cứ phải chịu đựng cái nhìn kỳ thị, xa lánh của mọi người.

Cha mẹ tôi cũng cảm thấy sự bất thường của con mình nên nhiều lần hỏi: "Con có phải là gay không?". Khi đó, tôi luôn tránh né, không trả lời. Chẳng biết làm gì hơn, mẹ tôi xoay ra quản lý chặt chẽ việc ăn mặc của tôi. Mẹ thường bắt tôi mặc quần dài, nghiêm cấm diện đồ bó sát hay các gam màu nổi bật, điệu đà... Tất nhiên tôi không bao giờ được động đến son phấn, mỹ phẩm.

Người ta nói cái gì càng cấm thì càng gây to mò, thu hút. Tôi cũng vậy. Tôi đặc biệt có năng khiếu trong việc làm đẹp. Chỉ cần liếc qua kiểu tóc, cách trang điểm trên báo là tôi có thể làm giống như vậy ngay. Tôi hay trốn lên nhà người mợ của mình và đè mợ ra làm thí nghiệm. Mỗi khi đi chơi, tôi cũng nhét son phấn, quần áo điệu đàng trong túi, qua nhà bạn thay rồi mới đi.

Nhưng sự thật cũng có ngày phải phơi bày. Khi tôi thi đại học, mẹ bắt tôi phải đăng ký vào trường Kiến trúc với lý do đơn giản là vì nghề đó dành cho đàn ông. Trong khi thực sự đam mê của tôi là thời trang. Tôi phải đấu tranh tâm lý rất khổ sở, khao khát được sống thật với chính mình, được làm những gì mình muốn. Tôi đã cố tình bỏ bê việc học để nhà trường gửi giấy báo về nhà. Cuối cùng, tôi thú thật với cha mẹ về sự bất thường trong giới tính của mình.

Nhà thiết kế trẻ sau khi chuyển giới đã sở hữu hình thể rất gợi cảm, gương mặt rất giống Hà Hồ

Mẹ khóc thét lên, nói tôi bị tâm thần rồi kêu ba đưa tôi vào bệnh viện khám. Có lúc tôi rất giận mẹ và luôn cố tình làm trái lời bà trong tất cả mọi việc. Thời gian đó, bữa cơm nào của gia đình tôi cũng có tiếng cãi vã, tôi ăn cơm chan toàn nước mắt. Cứ về nhà là tôi lên phòng riêng, chẳng nói tiếng nào, tự giam mình một xó như bị bệnh trầm cảm. Dần dần, mẹ tôi cũng dịu lại nhưng vẫn không chấp nhận sự thật về giới tính của tôi. Ba tôi là người trầm tính, ít khi thể hiện cảm xúc. Vậy mà khi nghe tôi thú thật, lần đầu tiên trong đời, ông đã khóc. Thương tôi, ba chỉ nói: "Thôi nếu trời lỡ sinh con vậy thì ráng sống cho tốt, đừng để người ta xem thường mình".

Câu nói đó luôn nhoi nhói trong tim, nhắc nhở tôi phải nỗ lực sống thật tốt. Tôi bắt đầu theo đuổi ngành nghề mình yêu thích là thời trang. Mẹ tôi ra điều kiện nếu sau một năm mà không có thành tích gì thì phải quay lại sống theo ý muốn của mẹ. Kết quả thật bất ngờ, chỉ sau 6 tháng đi học, tôi đã được mời vào làm việc ở một công ty thời trang khá lớn của TP HCM. Hai tháng sau, tôi tham gia một cuộc thi thiết kế lớn và đoạt giải nhì. Tôi vừa đi làm vừa kinh doanh các sản phẩm của mình, dành dụm mở được một cửa hàng thời trang nhỏ, chuyên bán các trang phục mang tính ứng dụng cao.
Trong suốt 3 năm kinh doanh thời trang, tôi luôn ôm ấp giấc mơ được mặc và trình diễn những bộ trang phục tuyệt đẹp dành cho phụ nữ. Thế là một ngày kia, tôi đi đến quyết định phải thay đổi hình thể của mình. Tôi đã phải đánh đổi rất nhiều máu, nước mắt, chịu đựng sự đau đớn tột cùng về thể xác để có hình hài của một cô gái.

Trước đây, tôi sở hữu vóc dáng cao và thô ráp nên để trở thành phụ nữ, tôi buộc phải trải qua quá trình giảm cân kinh hoàng. Tự tôi phải đối xử khắc nghiệt với mình. Có lúc tôi nặng tới 90 kg nên muốn gầy đành phải nhịn ăn, bị ngất xỉu rất nhiều lần mà vẫn không thấy đường cong hay vòng eo đâu cả.

Tôi nghĩ ra cách lấy băng keo quấn bụng cho nhỏ lại nhưng không ngờ băng keo tiếp xúc lâu với cơ thể người lại gây phồng rộp. Lúc lột băng keo ra thì cũng lột luôn lớp da bụng, máu me be bét như phim kinh dị. Đau lắm nhưng tôi vẫn phải cắn răng chịu đựng không dám nói cho ai biết vì sợ gia đình lo lắng. Sự dại dột đó khiến tôi bị nhiễm trùng nặng, tưởng sẽ phải mang sẹo cả đời. May mắn là sau này, tôi gặp một bác sĩ chuyên chữa sẹo nên được giúp phục hồi gần như toàn bộ vùng da bụng.

Dần dần, với nỗ lực của mình, tôi cũng có vòng eo thon thả như một cô gái. Tiếp đó, tôi đi phẫu thuật ngực. Những ngày đầu sau phẫu thuật, tôi phải chịu đựng sự đau đớn khủng khiếp. Chỉ cần ngọ ngoạy, cựa mình một cái cũng đau muốn ngất đi. Nửa đêm, tôi muốn đi vệ sinh nhưng người y tá ngủ, tắt cả điện thoại nên sau một hồi cựa quậy, tôi ngã lăn xuống giường. Khi bò được vào toilet và giải quyết xong "nỗi buồn" thì tôi cũng nằm luôn trong đó, không trở ra được nữa.
Nhiều lúc nghĩ lại giai đoạn này, tôi vẫn rùng mình sợ hãi. Còn rất nhiều khó khăn khác nhưng tôi không muốn kể ra vì sợ mọi người nghĩ rằng mình đang tìm kiếm sự thương hại. Quyết định của tôi có người cho là đúng, có người lại nói sai. Bản thân tôi hài lòng và không hối hận với lựa chọn của mình. Tôi tự hào được là một người phụ nữ và có cống hiến cho xã hội như tất cả những công dân bình thường khác.

Niềm vui của tôi mỗi ngày là được tự mình tư vấn cho khách hàng, nhìn họ mỉm cười hạnh phúc khi mặc những bộ trang phục đẹp do mình thiết kế. Tôi rất tin vào câu nói: "Ông trời lấy đi của người ta cái này thì sẽ bù lại cho người ta cái khác". Tôi đã có đủ những hành trang cần thiết để đứng vững trong cuộc đời và đền đáp công ơn sinh thành của cha mẹ.

Ai cũng mưu cầu hạnh phúc, cứ ép mình giả dối, trốn tránh thì làm sao vui vẻ được

Tôi nghĩ, nếu được sống, được lao động và cống hiến như người bình thường thì những người thuộc thế giới thứ ba sẽ có đóng góp tích cực cho xã hội, thậm chí có thể đóng góp nhiều hơn những người bình thường. Bởi chúng tôi vừa có sự tỉ mỉ, mềm mỏng của một cô gái và sự mạnh mẽ, bền bỉ của người đàn ông. Có như vậy thì cuộc đời này mới bớt đi những cảnh éo le như: một người mang thân xác đàn ông, tâm hồn phụ nữ vì trốn tránh dư luận mà đành phải kết hôn rồi làm khổ một người phụ nữ vô tội khác. Xã hội từ đó cũng hình thành định kiến những người như chúng tôi là mối nguy, gây ra bao hệ lụy đau khổ.

Thực sự, chúng tôi là những con người phải mang bản án chung thân, đối đầu với đấng tạo hóa. Chúng tôi không có lựa chọn nào ngoài việc che giấu hoặc hoặc sống thật với chính mình. Tôi đã chọn cách sống thật vì đời người ngắn ngủi lắm. Ai cũng mưu cầu hạnh phúc, cứ ép mình giả dối, trốn tránh thì làm sao vui vẻ được, lại còn có thể cướp đi hạnh phúc cả đời của một phụ nữ khác.

Người đời thường cho rằng những người thuộc thế giới thứ ba có lối sống không lành mạnh nhưng bản thân tôi đang sống rất bình thường. Ngoài thời gian chính là chăm chút cửa hàng, thời gian rảnh tôi chỉ làm đẹp và đi uống cà phê, trò chuyện cùng bạn bè, chia sẻ về công việc.

Nhìn tôi bây giờ, những người bạn thân vẫn ngỡ ngàng. Họ nói: "Mỗi lần gặp là thấy Vương lại khác hơn một chút. Nếu không chơi với nhau 10 năm trời thì chắc khó lòng nhận ra. Trước đây mình thường nghĩ là bạn bị hoang tưởng nhưng không ngờ cuối cùng bạn đã thực hiện được giấc mơ thay đổi giới tính của mình".

Nghe vậy, tôi chỉ cười và hóm hỉnh đáp rằng: "Chị đẹp, chị có quyền tỏa sáng!"

Franky Nguyễn


Chuyên mục: Giải trí

Tin nổi bật Giải trí